Hiển thị các bài đăng có nhãn gon xinh. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn gon xinh. Hiển thị tất cả bài đăng

Chủ Nhật, 5 tháng 10, 2014

Đền chúa Đá Đen huyện Ba Vì

Đền Đá Đen hay còn gọi là đền Chúa Đá Đen,nằm trên địa phận xã Tản Lĩnh,huyện Ba Vì,tỉnh Hà Tây,cách Hà Nội chừng 60 km về phía Tây bắc.Theo sự tích, đền Chúa Đá Đen là nơi thờ mẹ Đức Thánh Tản và bà Chúa Tiên , nên vì thế còn gọi là đền Mẹ.


Đền chúa Đá Đen, photo by Son Pitbull ( Trai Phố Cổ Blogger )


Truyền thuyết kể rằng : Khi xưa Chúa sinh ra Thánh Tản,lúc sắp thác Chúa có nắm tay Chúa Tiên dặn lại rằng: xin Chúa Tiên ở lại nuôi Đức Thánh Tản cho thành người.Sau khi Chúa thác đi, thi hài Người được mang về Vĩnh Phú ,bên kia bờ bắc con sông Hồng.


Hòn Đá Đen hiện nay nằm ở chân dãy núi Ba Vì, chính là giọt nước mắt của Chúa rơi xuống cõi trần. Sử xưa ghi rằng: Mẹ Đức Thánh Tản ,tên là Đinh thị Đen(hoặc Dinh thị Duyên),trước lúc thác bà có nhờ một người em họ là bà Ma thị nuôi Đức Thánh Tản.( có tài liệu cho rằng bà Ma thị chính là mẹ của hai tướng Cao Sơn và Quý Minh).


Theo lời kể của bà cụ Dậu người nhà đền: thì khi xưa,đền chỉ là một ngôi nhà nhỏ đơn sơ ,lều tranh vách sậy.Trải qua bao năm tháng với những biến đổi lịch sử, đền xưa đã mất mà đất thì vẫn còn.Ngôi đền mới gây dựng lại được 11 năm trên nền xưa đất cũ,cửa đền trông ngay ra hòn đá đen huyền thoại .


Ngôi đền được xây dựng theo kiểu cổ kim pha trộn.Nơi chính điện ,phía trên thờ Tam toà Thánh Mẫu,tiếp đó là Đức Chúa Bà bản đền.Bên trong hậu cung xây động tiên và thờ Tam toà Chúa Tiên.
Phía bên ngoài đền có nơi thờ lầu cô,lầu cậu và năm dinh quan lớn cửa rừng.


Hàng năm Đền Chúa Đá Đen mở hội vào bốn ngày mồng 8 của bốn mùa.
Mùa Xuân ,ngày mồng 8 tháng Giêng.
Mùa Hạ, ngày mồng 8 tháng tư.
Mùa Thu, ngày mồng 8 tháng bẩy.
Mùa Đông, ngày mồng 8 tháng chạp.


Truyền thuyết Đền Chúa Đá Đen là một câu chuyện đượm mầu huyền thoại cổ tích.Nhưng trong đó chúng ta như thấy được sự đồng cảm tương ứng của bà Mẹ thiên nhiên với con người Việt.
Trong bao la của đất trời ,tình Mẹ vẫn chứa chan và rất đỗi xiết bao gần gũi.






TraiPhoCo.Blogspot.com by SonPitbull

Hương vị bánh đa kê trong lòng người Hà Nội

Với người Hà Nội, bánh đa kê dường như đã trở thành một món ăn quá đỗi thân thuộc gần gũi, để mỗi khi đi xa, ai nấy đều thấy thèm thấy nhớ cái hương vị ròn tan, bùi bùi ngậy ngậy của bánh.
Không ồn áo, náo nhiệt khi xuất hiện, cũng không cầu kỳ, sang trọng trong cách ăn uống, bánh đa kê đem đến cho người thưởng thức một chút gì đó thật bình dị dân dã. Chỉ cần một chiếc xe đạp, một chiếc thúng nhỏ đựng chậu kê chằng phía sau, một túi bánh đa nướng treo lủng lẳng đằng trước và tiếng rao lảnh lót "Ai bánh đa kê đi" thế là thành một cái quán ăn di động mà không người Hà Nội nào là không biết đến.


Mà kể cũng lạ, nhìn dáng của những cô, những chị bán hàng rong là người ta dễ dàng nhận biết ngay hương vị của bánh đa kê và rồi lại háo hức đứng chờ đợi chị bán hàng làm từng chiếc bánh đa kê thơm ngon, tinh khiết.


Chính cái sự bình dị không màu mè không kiểu cách đó đã làm nên một sức hấp dẫn rất riêng cho món bánh đa kê. Đôi tay của chị bán hàng nhanh thoăn thoắt cắt đôi từng miếng bánh bánh đa ròn tan, lấm tấm vừng đen, rồi quết kê - thành phần chính của món quà này lên trên mặt bánh. Điều đặc biệt của món bánh đa kê dân dã là phải dùng một chiếc đũa cả đã được cắt ngắn, hay nói đúng hơn là một cái bơi chèo nhỏ mới có thể quết được một lớp kê vàng ươm thơm nồng đều và mịn lên mặt bánh đa. Sau đó dùng thìa xúc từng lát đậu xanh đã được cắt nhỏ rắc đều lên các lớp kê.


Tùy theo khẩu vị từng người ăn ngọt hay ăn nhạt mà chị bán hàng rắc nhiều hay ít đường trắng nhỏ li ti lên bánh. Bánh đa kê muốn ngon thì phải ăn ngay sau khi làm, nếu để lâu, bánh sẽ ỉu và không còn ngon như trước nữa. Đưa miếng bánh vào miệng, vừa ăn vừa hứng không để những hạt đường, hạt đậu xanh rơi vãi lung tung. Miếng bánh đa giòn tan trong miệng quện lấy vị béo của kê, chút ngọt của đường xen lẫn với thanh cái mát bùi bùi của đậu xanh tạo nên một hương vị khó tả. Ở những hàng bánh đa kê, chẳng bao giờ bạn thấy sự ồn ào chen lấn hay bực bội khó chịu của người bán cũng như người mua.


Thay vào đó là một cảm giác thật nhẹ nhàng, gần gũi bởi cách nói chuyện thân thiện và nụ cười hiền lành của chị bán hàng rất "nhà quê." Chính "sự nhà quê" đến thật thà của chị mà chả cần phải mời chào nhiều, nói nhiều khách hàng vẫn tìm đến mua thường xuyên. Nhiều người còn trở thành một "fan" đặc biệt của bánh đa kê mỗi mùa kê đến.


Giữa chốn phồn hoa đô thị với nhiều món ăn được Tây hóa thì dường như hương vị bánh đa kê chưa bao giờ bị lãng quên. Nó là một món quà quê Để rồi mỗi mùa kê đến, người Hà Nội lại bâng khuâng chờ đón những chiếc xe đạp quen thuộc của các chị, các cô bán bánh đa kê.


Chỉ một điều tưởng chừng như đơn giản đó thôi, nhưng dường như lại là một vẻ đẹp rất đặc trưng mà chỉ đất Thăng Long ngàn năm văn hiến mới có.










TraiPhoCo.Blogspot.com by SonPitbull